GS Hideki Kumagai, một "Người thầy" vẫn luôn là một "tấm gương sáng" và là “niềm cảm hứng” bất tận về việc theo đuổi "giá trị" cho đến tận cùng.
Thầy không chỉ là một kỹ sư (người giải quyết vấn đề bằng kỹ thuật); một giảng viên (người thầy dạy nghề kỹ thuật); một doanh nhân (người mở công ty về đào tạo và giải pháp kỹ thuật); một giáo sư (người chuyên gia viết nhiều sách có danh tiếng) trong lĩnh vực tích hợp hệ thống (System Integration) công nghiệp. Một người Thầy có tiếng nói trong lĩnh vực Tích hợp Hệ thống Tự động Công nghiệp, vì Thầy là một Người thầy có “năng lực chứng minh” trong lĩnh vực Cơ khí (kết cấu cơ khí) + Tự động hóa (PLC) + Robot công nghiệp + CNTT (xử lý dữ liệu số hóa). Một người Thầy có thể xem là một “tượng đài tích hợp” so với văn hóa chuyên môn hóa bậc cao của Nhật Bản.
Và ở hiện tại, dù rằng Thầy đã ở tuổi về hưu để có thể dưỡng lão sau khi đã có quá nhiều thành tựu với biết bao nhiêu là cuốn sách nổi tiếng để lại cho thế hệ mai sau. Nhưng Thầy vẫn miệt mài viết sách, vẫn miệt mài đi dạy (ở khắp các nước ĐNÁ), và vẫn miệt mài theo đuổi việc học tập (theo học chứng chỉ giáo viên cấp 1), để có thể "cho đi". Vì theo Thầy, thế hệ trẻ cấp 1 là thời gian quan trọng nhất để có thể hình thành cho được “nhân cách con người”.
Nhìn giáo dục để có thể thấy một dân tộc sẽ là có tương lai hay không. Nền giáo dục của chúng ta cũng vẫn chỉ mãi là quẩn quanh ở giá trị thấp (dịch thuật, học vẹt, nhồi nhét) được hình thành bởi sự “ngạo nghễ” của những người “thợ dạy” mang danh GS, TS trên mây (giấy). Một nền giáo dục không có “triết lý” và “tính hệ thống” thì phần lớn người dạy và học cũng sẽ chỉ mãi là quẩn quanh và không biết được là mình đang ở đâu, đang làm gì và mong muốn phấn đấu vì điều gì. Và với những kẻ, đáng lý ra chỉ có thể được gọi là thợ dạy đó, nhưng vẫn luôn tự "nghĩ" mình là một Người thầy, thì ngay cả việc chứng minh mà vẫn còn chưa làm được, thì có tư cách gì để nói mình là một Người thầy.
Đối với một con người, khi đã sống ở trên cuộc đời này, thì phải hiểu rõ cho được "giá trị" và theo đuổi cho được giá trị thật sự, thì đó mới là một cuộc đời đáng để sống. Còn nếu không thể hiểu được giá trị là gì, và cuộc sống chỉ biết quẩn quanh, chạy theo “đồng tiền” nhưng cũng không hiểu giá trị của đồng tiền, rồi cứ "nghĩ" nó là thứ có giá trị, thì suốt cả cuộc đời này cũng chỉ có thể là bị nô dịch bởi đồng tiền của tư bản chủ nghĩa. Vì về bản chất, đồng tiền nó cũng chỉ là một phương tiện, và từ khi bị từ bỏ kim bản vị, đồng tiền nó cũng đã là thứ không còn có giá trị như nó đã từng có.
Mà học theo Người thầy Nhật Bản này cũng học khó lắm đó nha. Học hết xong một năm rồi Thầy cũng chẳng chịu cho “cái giấy”, kêu rằng cũng phải từ từ để mà xem đã. Phải xem cho rõ những người học trò này có biết dựa vào những nền tảng ban đầu mà Thầy đã trao, mà có thể hăng hái phấn đấu và nỗ lực không ngừng nghỉ để có thể tạo ra được nhiều giá trị. Và giá trị đó không chỉ là giá trị của sự phát triển, mà nó còn là giá trị của sự đóng góp cho xã hội.
Kiên trì bền bỉ nỗ lực theo đuổi giá trị cho đến 05 năm, thành tích này xem như đã là một "sự thừa nhận". Một sự thừa nhận vô cùng quý giá, mà không có bất kỳ một cái giá đồng tiền nào là có thể mua cho được.


